Diêu Ngọc Trung – Trong thế giới ngầm của những kẻ săn cổ vật, cái tên Diêu Ngọc Trung không phải là một tên trộm bình thường. Ông ta là một truyền thuyết sống – một “vương giả” trong giới đạo mộ, người từng tuyên bố:
“Một trăm chuyên gia khảo cổ cũng không giỏi bằng tôi.”
Sinh ra tại Xích Phong, Nội Mông – vùng đất khô cằn nhưng chất chứa những bí mật lịch sử hàng ngàn năm – Diêu Ngọc Trung sớm bị mê hoặc bởi những câu chuyện về kho báu chôn sâu dưới lòng đất.
Diêu Ngọc Trung sinh ra trong một gia đình nghèo, cha là người trung thực, biết phong thủy nhưng chỉ dùng để kiếm thêm miếng cơm. Trung thì khác—hắn học từ cha, nghiền ngẫm sách cổ, và tự mày mò đến mức vượt xa thầy. Phong thủy với hắn không chỉ là nghề, mà là chìa khóa mở cánh cửa vận mệnh.
Khi di chỉ Hồng Sơn nổi lên như một kho báu bị lãng quên, dân buôn đồ cổ kéo đến như kiến gặp mật. Diêu Ngọc Trung nhìn ra cơ hội: chỉ cần một đêm, nếu gan đủ lớn và tay đủ nhanh, hắn có thể đổi đời. Và thế là, từ một kẻ nghèo khó, hắn bước vào thế giới ngầm—đào mộ cổ, săn cổ vật, và chơi trò đuổi bắt với thần linh và quỷ dữ.
Từ những năm 1980, Diêu Ngọc Trung bước chân vào con đường mộ tặc. Bề ngoài là thầy phong thủy, nhưng thực chất hắn là kẻ săn mộ cổ. Với kiến thức thiên văn địa lý, phong thủy âm trạch, hắn bắt đầu dò xét vùng Xích Phong—nơi được xem là long mạch của nền văn hóa Hồng Sơn.
Hắn từng nói: “Nếu mạch núi bên trái có rồng xanh, bên phải có hổ trắng, trên có núi dựa, dưới có thủy hộ, thì đó là bảo địa phong thủy, nơi người xưa đặt mộ quý.” Và chính những bảo địa ấy là nơi hắn nhắm đến.
Diêu Ngọc Trung không đơn độc. Hắn lập nhóm, có cả em trai Diêu Ngọc Phi, trang bị đầy đủ: la bàn Lỗ Ban, máy dò kim loại, thiết bị định vị vi sóng. Mùa hành động là tháng 10, khi cây cối rậm rạp dễ ẩn thân. Ban ngày thăm dò, ban đêm ra tay—từ 11 giờ khuya đến 3 giờ sáng. Trời mưa là thời điểm lý tưởng, vì nước sẽ xóa sạch mọi dấu vết.
Khác với những ngôi mộ đầy cạm bẫy trong tiểu thuyết, mộ cổ Hồng Sơn dễ tiếp cận—chỉ cần đào sâu hơn chục mét là chạm vào văn vật. Nhưng cái khó là xác định đúng vị trí giữa vùng hoang dã mênh mông.
Diêu Ngọc Trung cực kỳ cẩn trọng. Trước mỗi phi vụ, hắn nghiên cứu địa hình, tra cứu tài liệu khảo cổ, đọc sách cổ, rồi dùng thiết bị hiện đại để khoanh vùng. Khi đã xác định được tọa độ, hắn mới ra tay. Với hắn, đào mộ không phải là trộm—mà là một sự nghiệp.
🏺 Lương Hồng Sơn – Kim Tự Tháp phương Đông
Tỉnh Liêu Ninh thuộc khu tự trị Nội Mông Cổ, vào năm 1921 ở thành phố Xích Phong người ta đã phát hiện ra nền văn hóa gọi là nền văn hóa Hồng Sơn nằm trong lưu vực sông Liêu Hà có cách đây 5, 6 ngàn năm. Đây là một nền văn minh tiền sử có sự phát triển cao độ.
Nằm sâu trong lòng đất ở khu vực Ngưu Hà, di chỉ Lương Hồng Sơn là một trong những nền văn minh cổ đại rực rỡ nhất Trung Hoa, có niên đại hơn 5.500 năm. Nơi đây từng được ví như Kim Tự Tháp Ai Cập, với những ngôi mộ tầng tầng lớp lớp, những bức tường đất nung, và vô số cổ vật chưa từng được khai quật.
Theo truyền thuyết dân gian, Lương Hồng Sơn là nơi chôn giấu bí mật của các vương triều cổ xưa, nơi mà chỉ những người “nghe được tiếng gọi của đất” mới có thể bước vào mà không bị nguyền rủa.

Hình ảnh mang tính chất minh họa . Thật sự thì kì bí hơn nhiều.
🕳️ Cuộc đột nhập trong bóng tối
Năm 2010, Diêu Ngọc Trung cùng đồng bọn đã thực hiện một trong những vụ trộm táo bạo nhất lịch sử khảo cổ Trung Quốc. Họ sử dụng máy dò kim loại, camera hồng ngoại, bản đồ địa tầng, và cả la bàn cổ để xác định vị trí mộ cổ.
Trong suốt nhiều tháng, nhóm của ông ta đào xuyên lòng đất, tránh mọi hệ thống giám sát, và lấy đi hàng trăm cổ vật quý giá – từ ngọc thạch, đồ đồng, đến những mảnh xương người được chôn theo nghi lễ cổ.
Những cổ vật này sau đó được tuồn ra thị trường chợ đen, thậm chí có món được bán sang tận châu Âu và Nhật Bản, khiến giới khảo cổ quốc tế rúng động.
Trong giới mộ tặc, Diêu Ngọc Trung là một cái tên khiến người ta vừa kính nể vừa rợn gáy. Hắn có hai thói quen kỳ quái mà không ai lý giải nổi. Một là, mỗi lần đi thăm dò hiện trường, hắn luôn đi một mình, tuyệt đối không cho ai theo sau. Hai là, khi đào gần đến cổ vật, hắn đuổi hết đồng bọn ra ngoài, bắt ngồi hút thuốc, uống nước, còn hắn một mình xuống mộ, tự tay bới lớp đất cuối cùng, tự tay lấy cổ vật, tự tay cho vào bao tải. Không ai biết hắn lấy được gì, bao nhiêu, chỉ biết hắn đưa ra thứ gì thì nhận thứ đó—không hơn một đồng.
Nghe thì có vẻ độc đoán, nhưng không ai dám cãi. Bởi vì Diêu Ngọc Trung không phải tay mơ. Hắn là “đại sư phụ” trong giới mộ tặc, người có thể dùng một chiếc la bàn, nhìn vị trí sao trời mà xác định được mộ cổ trong bán kính vài chục dặm. Hắn giỏi thiên văn, tinh thông phong thủy, và chưa từng thất thủ. Đi với hắn, kiểu gì cũng có thu hoạch. Có người theo hắn một chuyến là đổi đời, có người theo ba chuyến là mua biệt thự.
Diêu Ngọc Trung nhanh chóng giàu lên. Trong tay hắn là những món cổ vật bằng ngọc bích Hồng Sơn quý hiếm, giá trị không thể định đoạt. Hắn ăn mặc sang trọng, ra vào khách sạn hạng sang, sống trong biệt thự kín cổng cao tường. Nhưng dù giàu có, hắn vẫn giữ thói quen cũ—mỗi lần xuống mộ, chỉ một mình hắn chạm vào bí mật dưới lòng đất.
⚖️ Cái Giá Của Sự Ngạo Nghễ
Khi lòng tham vượt qua ranh giới của tử khí, thứ chờ đợi không phải là vàng ngọc… mà là lời nguyền vĩnh cửu.
Nhưng vận may không kéo dài mãi dưới lòng đất. Sau vài phi vụ lớn, anh em Diêu Ngọc Trung bắt đầu rạn nứt. Mâu thuẫn nổ ra vì chia chác không đều. Diêu Ngọc Phi, người em từng theo hắn vào sinh ra tử, đoạn tuyệt quan hệ, tách ra lập nhóm riêng. Từ đó, “long hổ phân tranh”, mỗi người một ngả, không còn chung đường.
Còn Diêu Ngọc Trung, khi tiền bạc chất đầy két, lại không biết điểm dừng. Hắn sa vào cờ bạc như thể muốn thử vận mệnh một lần nữa—nhưng lần này không phải dưới lòng đất, mà là trên chiếu bạc. Và vận đen bám hắn như bóng ma. Hàng trăm triệu bay đi trong chớp mắt. Hắn thua đến mức phải mang cả cổ vật Hồng Sơn ra thế chấp. Những món đồ từng nằm sâu trong mộ cổ, từng được chôn cùng người chết, giờ lại nằm trên bàn cược giữa tiếng cười và khói thuốc.
Chính những món cổ vật ấy đã khiến hắn lộ diện. Tin tức rò rỉ từ sòng bạc, những lời đồn về “kẻ chuyên mang đồ cổ ra chơi lớn” lọt vào tai cảnh sát. Và thế là, từ một “đại sư phụ” được giới mộ tặc tôn sùng, Diêu Ngọc Trung trở thành mục tiêu trong một cuộc điều tra ngầm.
Có người nói, đó không chỉ là cái giá của lòng tham—mà là lời nguyền của những ngôi mộ bị quật phá. Ai chạm vào bí mật của người chết, sớm muộn cũng phải trả lại… bằng chính số phận của mình.

Theo hồ sơ của ban chuyên án, trong vòng chưa đầy hai năm—từ 2014 đến đầu 2015—Diêu Ngọc Trung cùng đồng bọn đã đào trộm hơn 200 ngôi mộ cổ, chủ yếu thuộc khu vực di chỉ Hồng Sơn. Những ngôi mộ từng yên giấc hàng ngàn năm bị xới tung trong bóng tối, để lại những hố sâu lạnh lẽo và dấu vết của lòng tham.
Khi chuyên án được phá, lực lượng chức năng thu giữ được 2.063 hiện vật cổ—tượng ngọc, đồ đồng, vật phẩm táng khí… Nhưng đó chỉ là phần nổi của tảng băng. Rất nhiều cổ vật quý đã bị Diêu Ngọc Trung đem thế chấp trong sòng bạc, hoặc tuồn ra thị trường chợ đen, biến mất không dấu vết. Những món đồ từng thuộc về người chết giờ nằm trong tay kẻ sống, đổi lấy tiền, vận may, và cuối cùng là sự sụp đổ.
Có người trong giới khảo cổ nói: “Những hiện vật ấy không chỉ là báu vật… mà còn là chứng nhân của một nền văn minh. Mỗi món bị mất đi là một mảnh ký ức bị xóa sạch.”
Còn trong giới mộ tặc, cái tên Diêu Ngọc Trung từ đó không còn là “đại sư phụ”, mà là lời cảnh báo: kẻ nào chạm vào quá khứ mà không biết sợ, sớm muộn cũng bị quá khứ nuốt chửng.

1 cổ vật trị giá hàng triệu nhân dân tệ

Cùng vô số cổ vật được phát hiện trong vụ án.
🧧 Lời Khai Cuối Cùng – Bí Mật Lăng Mộ Tần Thủy Hoàng
Khi lưới trời khép lại, Diêu Ngọc Trung bị bắt trong một biệt thự sang trọng ở ngoại ô. Trên người hắn lúc đó vẫn còn mang theo một mảnh ngọc Hồng Sơn chưa kịp bán. Cảnh sát thu giữ hàng ngàn hiện vật, nhưng thứ họ thật sự muốn… là lời khai.
“Các người muốn cổ vật? Tôi còn thứ quý hơn. Tôi biết đường vào lăng mộ Tần Thủy Hoàng.”
“Tôi không xin tha. Tôi chỉ đề nghị một cuộc trao đổi. Mạng tôi… lấy bí mật của thiên tử.”
Ban chuyên án không thể xác minh ngay, nhưng lời khai ấy khiến hồ sơ vụ án được giữ kín. Có tin đồn rằng một nhóm khảo cổ đặc biệt đã được thành lập, âm thầm kiểm tra bản đồ của hắn. Còn Diêu Ngọc Trung, dù bị tuyên án tử hình hoãn thi hành, vẫn sống trong trại giam với chế độ đặc biệt.
Người ta nói, hắn không chết vì lời nguyền mộ cổ… mà vì đã chạm vào bí mật của đế vương. Và bí mật ấy, có thể sẽ mãi mãi nằm dưới lòng đất, cùng với kẻ đã từng nghĩ mình là vua của những ngôi mộ.

Xem thêm vài bài viết gần đây:
“Thanh Gươm Diệt Quỷ: Vô Hạn Thành” – Bừng Lên ánh sáng cuối cùng giữa màn đêm Tăm Tối.